Đi trên đường, Ôn Văn căn bản chính là không ai dám tiến tới, chỉ cần là người rình coi ngoài cửa sổ chỉ cần đối diện với ánh mắt anh sẽ lập tức dời đi ngay.

Này kỳ thực không phải Ôn Văn hung ác cỡ nào, mà là người trong thành phố này đã quá bất an.

Trận chém giết của người siêu năng có độ phá hoại rất lớn, tùy ý có thể nhìn thấy những kẻ cuồng sát, quái vật hung ác có hình dáng dữ tợn, gió lốc tàn phá bừa bãi...

Tất cả những gì diễn ra mấy ngày này đều vượt qua tâm lý chịu đựng của người dân thành phố Hóa Sơn, thay vì đối mặt với đám yêu ma quỷ quái này, bọn họ càng hi vọng kéo tới thành phố Hóa Sơn thật sự là một đám côn đồ.

Ít nhất, nếu là thế thì bọn họ cũng có thể hiểu được.

Ngoại trừ nhân viên hỗ trợ và quân đội đang đi tuần, hầu như không thể nhìn thấy người bình thường ở trên đường, bọn họ đều trốn trong nhà, từ cửa sổ rình coi thành phố đã trở nên rất xa lạ này.

Người dân e hại tất cả những người khác với mình, không quản là thợ săn đã cứu bọn họ hay đám sát nhân khát máu kia.

Bọn họ không có cách nào phân biệt sự khác nhau của hai phe này, vì thế chỉ có thể cảnh giác với tất cả.

Bầu không khí của thành phố này làm Ôn Văn cảm thấy có chút áp lực, nếu như cứ kéo dài như thế thì có lẽ thành phố này sẽ tự sinh ra tà ác khủng khiếp.

Gần như cả thành phố phát hiện sự tồn tại của thế giới siêu năng thì đã biến thành bộ dáng này, Ôn Văn thực khó tưởng tượng nếu như tất cả người bình thường của thế giới này đều biết chân tướng thì sẽ sinh ra hiệu ứng khủng khiếp gì.

Cảm xúc của con người có sức mạnh, khi tâm tình tiêu cực tích lũy thì có thể hấp dẫn một thứ gì đó từ thế giới trong tới đây.

Không nói gì khác, chỉ nói tới từ khi Ôn Văn bắt đầu giai đoạn kết thúc công việc, từ số liệu trực quan có thể nhìn ra tần suất quái vật mới xuất hiện ở thành phố Hóa Sơn cao hơn trước rất nhiều.

Số lượng người bị ký sinh ít đi, nhưng số lượng quái vật khác thì bắt đầu tăng lên rõ nhanh, mỗi phút mỗi giây đều có người vì không chịu được bầu không khí kỳ lạ này mà hoàn toàn điên mất, cũng có vong linh ở tầng sương mù xám bị sự tuyệt vọng gọi tới.

Hiện giờ Ôn Văn rốt cuộc sâu sắc hiểu được sự cần thiết của loại bỏ trí nhớ, hiểu ra được một mặt tàn khốc và đáng sợ của thế giới này.

Ít nhất thì xét về khía cạnh liên quan tới siêu năng lực, đối với người bình thường đúng là độc dược!

Ôn Văn bận rộn suốt hai ngày mới có siêu thợ săn mới tới thay thế công việc, để anh có thể nhàn rỗi một chút.

Dưới sự cố gắng của một lượng lớn thợ săn, có lẽ hai ba ngày nữa thì tình huống ở thành phố Hóa Sơn mới bình ổn lại một chút, đến khi đó có thể bắt đầu công việc xóa bỏ trí nhớ.

Khi trong trí nhớ của mọi người không còn tin tức về thế giới siêu năng nữa thì cuộc sống sẽ quay trở lại như bình thường.

Mà Ôn Văn thì tìm được vị trí của Sở Vĩ, anh có chút đồ cần kết toán với Sở Vĩ.

Trước đó Ôn Văn đã dùng thân bất tử của Sở Vĩ để hố Ngô Vọng vài món vật thu nhận, khi đó đã nói là sẽ chia 5:5 với Sở Vĩ, anh không muốn quỵt nợ, vì thế mới đi tìm Sở Vĩ.

Khi Ôn Văn nói lại chuyện xảy ra với Sở Vĩ, Sở Vĩ nghe mà hai mắt lóe sáng.

"He he, sau này còn chuyện thế này thì nhớ ra hiệu một chút, tui đảm bảo tên kia sẽ không nhìn ra vấn đề đâu, làm hại giờ chỉ lấy được có bốn vật thu nhận mà thôi."

Đồng thời Sở Vĩ cũng thầm tính toán trong lòng, có thể dùng cách này để hố người.

Không thèm quan tâm tới một bụng ý xấu của Sở Vĩ, Ôn Văn lấy ra số vật thu nhận lấy được từ Ngô Vọng, lần lượt đặt trước mặt Sở Vĩ.

Theo thứ tự là một tấm khiên, một lọ thuốc, một đồng xu và một cái rìu chiến bò bít tết, đây là số vật thu nhận mà Ôn Văn lấy được từ Ngô Vọng.

Đầu tiên Ôn Văn cầm lấy cái khiên nói: "Tấm khiên này tên là 'Khiên Bullseye', bên trên có hình Bullseye, có thể làm người ta vô thức xem cái khiên là mục tiêu tấn công hàng đầu, người cầm tấm khiên này có thể vượt qua mưa bom bão đạn mà không có viên đạn nào bắn trúng người."

"Hơn nữa tấm khiên này có thể bật ngược lại đòn tấn công cấp Tai Hại, có thể miễn giảm một phần sức mạnh của đọn tấn công cấp Tai Nạn, tác dụng phụ là nếu cầm tấm khiên này thì sẽ trở thành mục tiêu tấn công của kẻ địch..."

Nghe công dụng của tấm khiên này xong, Sở Vĩ không quá hứng thú, hắn sẽ không chết, lấy khiên làm cái gì.

Sau đó Ôn Văn cầm lấy món đồ thứ hai, là lọ thuốc kia, trên đó viết tám chữ to 'Mô Phỏng Miệng Thối, Hưởng Thụ Cực Hạn'!

Ôn Văn cười he he hai tiếng, sau đó giải thích với Sở Vĩ: "Lọ thuốc này mỗi ngày sẽ tự động sản sinh ra một viên thuốc, tích lũy đủ mười viên thì ngừng."

"Sau khi uống viên thuốc này thì ông sẽ nhận được năng lực mắng chửi người siêu phàm, mắng chửi trong khi chiến đấu sẽ không gặp bất lợi, có điều tác dụng phụ chính là sau khi uống viên thuốc này xong, trong vòng một tiếng miệng sẽ trở nên rất thúi, cho dù lập tức đánh răng cũng không thể giảm bớt."

Lúc thấy viên thuốc này, ánh mắt Sở Vĩ sáng lên, thứ này tốt, hắn thích nhất là mắng chửi người!

"Cái này nếu ông không muốn thì tôi lấy!"

Ôn Văn gật đầu, ném chai thuốc qua cho hắn, Sở Vĩ muốn thì tốt, anh không thích mắng chửi người, bởi vì anh thường trực tiếp ra tay hơn.

Hơn nữa tác dụng phụ miệng thúi cũng rất khủng bố, mà hiệu quả bị thúi miệng của mỗi viên thuốc cũng khác nhau.

Có khi là mùi sầu riêng hấp, có khi là mùi chất khử trùng, có khi là mùi phân...

"Món thứ ba là đồng xu."

Ôn Văn cẩn thận cầm đồng xu trong tay, đưa ra cho Sở Vĩ xem, một mặt là một người đàn ông cường tráng, mặt còn lại là hình tia chớp.

"Đồng xu may mắn này chính là một loại trò chơi may mắn, chỉ cần trực tiếp tung nó lên trời, khi nó rơi xuống đất sẽ tiến hành phán xét."

"Mặt người đàn ông thì có thể gia tăng một loại thuộc tính cơ thể trong một khoảng thời gian ngắn, nếu như là mặt tia chớp thì ngay lập tức sẽ có một tia sấm sét nện vào đầu."

"Mặt khác, đồng xu này chỉ cần lật sang mặt ngược lại cũng bị tính là tung đồng xu, vì thế tốt nhất nên dùng thứ gì đó bọc nó lại, đừng để nó lay động.

Sở Vĩ nhìn đồng xu thì cũng cảm thấy có chút động tâm, chẳng qua hắn muốn xem thử xem món thứ tư là gì, hắn khá tò mò không biết rìu bò bít tết là vật thu nhận kiểu gì.

"Cái này à, miếng thịt bò này được gọi là rìu bò bít bết, tên như ý nghĩa, chính là có thể làm rìu cũng có thể dùng làm bò bít tết..."

"Lúc làm rìu thì mang ra chặt chém quái vật, lúc chém người thì tương đương với một cây rìu chiến, lúc dùng để ăn thì giống như một miếng thịt bò thực sự, rán chín thì có thể ăn, ngày hôm sau trên phần xương sẽ mọc ra một miếng thịt bò mới."

"Ah đúng rồi, bên trên miếng thịt bò sẽ có một lớp màng giữ tươi nên không cần lo lắng lúc chém người sẽ bị làm dơ mà không thể ăn được thịt bò, thứ này không có tác dụng phụ."

Vẻ mặt Sở Vĩ có chút kỳ quái nhìn miếng thịt bò kỳ lạ này, hắn mới không muốn thứ này, cầm thứ này chém người quá ư là mất mặt.

Kế tiếp hai người tiến hành bàn bạc một phen, cuối cùng Sở Vĩ lấy đồng xu may mắn và thuốc miệng thúi, mà Ôn Văn thì lấy rìu thịt bò bít bết và khiên Bullseye.

Mặc dù hai thứ này đều không có tác dụng quá lớn đối với Ôn Văn, có điều chúng cũng đủ thú vị, cũng đủ để Ôn Văn chơi đùa vui vẻ.

Phân chia chiến lợi phẩm xong, Ôn Văn hít sâu một hơi, hiện giờ anh muốn đi làm một chuyện khác...

0.11082 sec| 2416.531 kb